Thư của một người tự kỷ

Thưa các bậc cha mẹ, các tiến sĩ, bác sĩ và các nhà giáo dục trên khắp thế giới,

Tôi là người tự kỷ nhưng trước hết tôi là một con người. Tôi cần đồ ăn, nước, nhà ở và tình yêu giống như mọi người khác để tồn tại, vì tôi là người tự kỷ những điều đó sẽ không bao giờ thay đổi, chỉ có nghĩa là tôi có thể sẽ cần thêm những điều khác hoặc những điều đó cần được làm theo cách khác.

Rùa con bé nhỏ, nở khỏi trứng sau khi mặt trời mọc, đi trên cát, cố gắng ra biển. (Ảnh: Lubo Ivanko/Shutterstock)

Làm ơn đừng ép chúng tôi phải có bạn.

Tôi biết các bạn đang nghĩ mình làm những gì tốt nhất cho chúng tôi, rằng bắt chúng tôi chơi với những đứa trẻ khác trong sân chơi sẽ giải quyết các vấn đề của chúng tôi nhưng tôi xin lỗi, điều đó sẽ không xảy ra. Điều đó chỉ sẽ làm chúng tôi khó chịu hơn và vì thế chúng tôi lại càng cần đi vào thế giới của mình. Hãy tạo điều kiện cho chúng tôi làm quen từ từ, hãy nghe chúng tôi, hỏi xem chúng tôi muốn gì kể cả khi chúng tôi không thể nói với các bạn, chúng tôi sẽ nói với các bạn bằng những cách khác, các bạn cần kiên nhẫn. Chúng tôi không muốn bị ép chơi với những người khác khi chưa sẵn sàng vì việc đó sẽ cho chúng tôi thấy thật sự mình có cảm giác bị ruồng bỏ và một lần nữa chúng tôi lại làm các bạn thất vọng.

Làm ơn đừng bao giờ nói chúng tôi không thể bởi vì chúng tôi có thể và chúng tôi sẽ. 

Với chúng tôi bầu trời là không giới hạn, các bạn có thể có bằng tiến sĩ, bác sĩ hay giáo viên nhưng thật sự các bạn không hiểu gì về chúng tôi, các bạn không thể vì chúng tôi là những “Jacks in the box” (cậu bé Jack ở trong cái hộp và có thể chui ra bất kỳ lúc nào) nhưng chúng tôi không diễn cho bất cứ ai. Hãy giúp chúng tôi đạt được tiềm năng cao nhất của mình thay bằng đặt giới hạn vào những gì các bạn nghĩ là chúng tôi không thể làm được.

Làm ơn đừng thương hại chúng tôi bởi vì khi đó chúng tôi sẽ nghĩ là chúng tôi bị hỏng và là một cái gì đó cần được sửa chữa, thành thật mà nói thì chúng tôi thường nghĩ rằng chính các bạn mới là những người cần được thương hại. Các bạn trở nên vội vàng đến mức các bạn bỏ qua không biết bao nhiêu điều kỳ diệu xung quanh mình.

Làm ơn đừng cố đẩy chúng tôi vào cái lỗ hình vuông của các bạn, chúng tôi hình tròn vì vậy kể cả bạn cố đẩy đến mức nào chúng tôi cũng sẽ không vừa! Nhưng chúng tôi sẽ bị thâm tím, bị méo mó và gẫy vỡ… Tại sao các bạn lại muốn làm vỡ chúng tôi.

Làm ơn đừng quát mắng chúng tôi vì những gì chúng tôi không thể làm được, tôi biết chúng tôi có thể làm các bạn rất bực tức. Vứt đồ ăn bạn vừa bỏ hàng giờ ra để nấu vào bồn cầu. Kết cấu của thức ăn thật tồi tệ và mùi của nó cũng vâỵ làm tôi chỉ cần nhìn cũng đã muốn ói vì vậy tôi phải vứt nó đi thật nhanh. Tắt hết các loại đèn trong nhà, chúng làm mắt và đầu tôi đau, tại sao thế giới lại chói thế này? La hét hàng giờ liền vì trời thì mưa mà hôm nay là chủ nhật và mọi chủ nhật thì chúng tôi đều đi công viên còn hôm nay thì không thể và lịch sinh hoạt của tôi bị thay đổi. Tấn công bất cứ ai định cố gắng ôm chúng tôi, phát ra các âm thanh lớn trong siêu thị trong lúc chạy trốn vì một người khác to tiếng và điều đó không ổn!

Làm ơn đừng nói là chúng tôi không cố gắng bởi vì chúng tôi đã cố gắng hết mức có thể, từng giờ, từng phút, từng giây mỗi ngày! Chúng tôi cố gắng bởi vì chúng tôi yêu các bạn bởi vì chúng tôi đau đớn khi chúng tôi biết chúng tôi làm các bạn đau và thất vọng. Chúng tôi không thể thể hiện cho các bạn thấy những gì chúng tôi đang trải nghiệm nhưng sự thật là chúng tôi đã dùng tất cả những gì mình có để tồn tại mà không phải chiến đấu. Mỗi đồ ăn chúng tôi cho vào miệng chúng tôi cố gắng không ói ngược trở lại, mỗi chuyến đi siêu thị chúng tôi cố gắng không bùng nổ, với từng tiếng ồn hoặc âm thanh chúng tôi phát ra chúng tôi cố gắng một cách tuyệt vọng để hình thành một từ để chúng tôi có thể nói chuyện với các bạn, từng cái ôm hôn chúng tôi thực hiện chúng tôi phải cố gắng không vặn người bởi vì sự tiếp xúc cơ thể làm bỏng chúng tôi, mỗi lần chúng tôi nhìn các bạn chúng tôi phải cố gắng lớn để giao tiếp mắt mà không bùng nổ bởi vì sự bối rối bên trong làm chúng tôi quá tải. Thậm chí khi các bạn nghĩ rằng chúng tôi đang không cố gắng như khi đang trong cơn bùng nổ, chúng tôi đã cố gắng dừng lại và điều chỉnh cơ thể mình và chúng tôi phải cố gắng kinh khủng, vì vậy đừng thành kiến với chúng tôi, chỉ cần các bạn yêu thương chúng tôi.

cay xuong rong
“Hãy cười, cười và yêu thương chúng tôi! Đó là tất cả những gì chúng tôi muốn, cũng như tất cả những người khác, chúng tôi chỉ muốn cảm thấy được yêu thương!” (Ảnh: Shutterstock)

Làm ơn đừng quên những anh em ruột của chúng tôi chỉ vì các bạn phải tập trung vào những nhu cầu của chúng tôi. Họ cũng phải đấu tranh trong yên lặng vì vậy họ cũng cần tình yêu thương và sự hỗ trợ. Họ là những siêu anh hùng thường hy sinh chính mình vì những người anh em vì vậy hãy làm ơn đừng hy sinh họ. Hãy chia đôi sự chú ý của các bạn và nếu các bạn không thể làm được điều đó hãy cho họ biết rằng các bạn và chúng tôi yêu họ và biết ơn họ từng ngày.

Làm ơn hãy đừng ép chúng tôi nhìn các bạn, điều đó đau đớn lắm. Chúng tôi nghe các bạn và tôn trọng các bạn nhưng chúng tôi không cần phải nhìn các bạn để các bạn biết được điều đó. Chúng tôi không bắt bạn phải chạy trên bề mặt nóng vì vậy làm ơn đừng bắt chúng tôi nhìn vào mắt các bạn.

Làm ơn đừng ép chúng tôi nói, chúng tôi biết các bạn muốn nghe giọng chúng tôi đến mức nào. Điều này có trong tất cả sách làm cha mẹ và thường được cho là một cột mốc phát triển diệu kỳ nhất. Các bạn có biết có nhiều áp lực đến mức nào cho chúng tôi đạt được cột mốc đó không? Chúng tôi biết là đáng lẽ chúng tôi phải đạt được nó một cách dễ dàng, có thể chúng tôi đã nói được nhưng giọng nói của chúng tôi đã bị mất đi cũng nhanh như khi chúng tôi có. Thật bực bội khi chúng tôi rất muốn nói để làm các bạn hạnh phúc nhưng việc làm mọi cách để bắt chúng tôi nói không lành mạnh bởi vì một số trong chúng tôi sẽ không bao giờ nói và một lần nữa chúng tôi cảm thấy chúng tôi làm các bạn thất vọng vì một số thứ mà chúng tôi không thể làm được.

Làm ơn hãy giúp chúng tôi kết nối với các bạn bằng những cách khác. Nói là một cách cho chúng ta kết nối nhưng cũng chỉ là một cách, có hàng triệu cách khác nhau các bạn có thể dạy chúng tôi kết nối. Thẻ, ký hiệu, các máy giúp trẻ nói, viết, vẽ, nhảy. Đây chỉ là một số cách, làm ơn hãy nghĩ vượt những điều bình thường và giúp chúng tôi kết nối.

Làm ơn hãy chào mừng và hoà mình vào thế giới của chúng tôi thay bằng cố gắng đẩy chúng tôi vào thế giới của các bạn. Khi các bạn hòa mình vào thế giới của chúng tôi bằng cách tham gia vào các hành vi của chúng tôi hoặc ngồi yên lặng bên cạnh khi chúng tôi đang chơi máy tính bảng hoặc xếp rất nhiều đồ vật thành hàng, điều này cho chúng tôi thấy rằng các bạn chấp nhận chúng tôi và thế giới của chúng tôi với những cánh tay đón chào. Điều này cũng sẽ làm cho chúng tôi muốn kết nối nhiều hơn với các bạn.

Làm ơn hãy kiên nhẫn, chúng tôi có thể sẽ cần nhiều thời gian để đạt được những kỹ năng đơn giản nhưng chúng tôi hứa nếu các bạn chờ đợi chúng tôi sẽ cho các bạn thấy những điều kỳ diệu. Hãy lắng nghe nhiều hơn bởi vì chúng tôi đang hát những bài hát không lời tuyệt vời cho các bạn.

Làm ơn hãy giữ lịch sinh hoạt của chúng tôi ổn định nhất có thể, và nếu không thể, hãy báo trước cho chúng tôi. Lịch sinh hoạt cố định là thứ duy nhất làm chúng tôi yên tâm cho nên khi nó thay đổi cả thế giới của chúng tôi sẽ bị đảo lộn. Chúng tôi không bướng bỉnh hay hư hỏng, chúng tôi chỉ cố gắng hết sức để giữ được sự ổn định vì vậy để mọi việc đúng trật tự là chìa khoá. Hãy tưởng tượng các bạn bỏ ra hàng tháng trời sắp xếp hàng triệu tờ giấy vào các tập hồ sơ nhưng rồi nó bị lẫn lộn, tức là bạn lại phải làm lại từ đầu. Biết rằng quá trình này sẽ mất hàng tháng và làm cho bạn mất thời gian học những kỹ năng quan trọng khác để tồn tại trong hành tinh xa lạ này.

Đừng khóc cho chúng tôi nhưng hãy khóc cùng chúng tôi, chúng tôi không phải là những gì các bạn phải than khóc cho, chúng tôi không bị gãy vỡ, chúng tôi không chết và không cần được sửa chữa. Chúng tôi hiểu tất cả những điều này làm các bạn sợ, làm cha mẹ chắc phải thật khủng khiếp, phút trước bạn vừa ra ngoài uống và tiệc tùng, phút sau đó bạn nhìn xuống và thấy con đang bám vào đầu gối mình, nó cần bạn để tồn tại và khi bạn đem tự kỷ thêm vào tình huống đó, đứa trẻ đó sẽ lớn lên thành người lớn và có thể vẫn còn phụ thuộc vào bạn. Điều đó cũng thật là đáng sợ với chúng tôi khi phải đem hết lòng tin đặt vào một người mà mình không thật sự hiểu hoặc có thể kết nối với mặc dù mình đã cố gắng hết sức, vì vậy chúng tôi chỉ có thể phải tin rằng các bạn sẽ yêu thương và chăm sóc chúng tôi. Khi mọi việc không ổn, chúng tôi cũng muốn khóc vì vậy làm ơn hãy khóc cùng chúng tôi, hãy cho chúng tôi biết rằng khóc không sao cả và rằng các bạn cũng cảm thấy đau đớn, nhưng đừng khóc cho chúng tôi.

Chúng tôi biết các bạn chắc đã từng mơ được bay nhưng bây giờ các bạn lại có các cơn ác mộng về cái chết. Đừng, chúng tôi không biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai nhưng chúng tôi sẽ ổn bởi vì tất cả những gì các bạn đang có và tiếp tục dạy chúng tôi. Các bạn vẫn có thể bay nhưng bây giờ các bạn không phải bay một mình.

Hãy cười, cười và yêu thương chúng tôi! Đó là tất cả những gì chúng tôi muốn, cũng như tất cả những người khác, chúng tôi chỉ muốn cảm thấy được yêu thương! Chúng tôi có thể không thể hiện hoặc chấp nhận tình yêu theo cách truyền thống nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi không cảm nhận được nó. Đừng ép chúng tôi ôm các bạn nhưng hãy nâng niu những cách khác chúng tôi cho các bạn thấy chúng tôi yêu các bạn. Các bạn những tấm bản đồ của chúng tôi nhưng chúng tôi là la bàn của các bạn, vì vậy hãy cầm tay chúng tôi và theo chúng tôi vào những cánh cửa của cuộc sống, làm ơn đừng bắt chúng tôi đi một mình. Chúng tôi cần các bạn, chúng tôi muốn các bạn, chúng tôi YÊU CÁC BẠN!

Có thể một ngày, tôi sẽ không như thế này, cho tới lúc đó, chúng tôi sẽ tồn tại”.

Yêu thương,

Những người con tự kỷ của các bạn

Peri

Cô giáo Lê Hoa dịch

Đăng theo Facebook Jang Kều

Đánh giá bài viết
Đánh giá bài viết