VÌ SAO CHÚA CÓ MỘT CHỖ ĐỨNG TRONG ĐỜI SỐNG CỦA BẠN?

Năm 2016, trang Aleteia ( fr.aleteia.org) có loạt bài “Sống Đạo” đặt câu hỏi “Vì sao Chúa có một chỗ đứng trong đời sống của ông/bà?” Chúng tôi xin gom lại các câu trả lời của một số nhân vật được hỏi.

Ông Édouard du Parc, ủy viên Hội đồng Thành phố Bordeaux, ông làm việc trong ngành địa ốc và trong lãnh vực chính trị. Ông là người sáng lập hiệp hội IDEH, một hiệp hội có mục đích nhằm phát triển con người: “Cách đây hai mươi năm, trong một lần hành hương kính Đức Mẹ, nội tâm của tôi được đổi mới, đó thật sự là một cuộc trở lại của tôi. Từ đó, Chúa thật sự có một chỗ trong cuộc đời tôi, vì Chúa trở nên trọng tâm của tôi. Chúa như tài sản quý giá nhất của tôi, nhưng đây cũng là hoa trái của một tiến trình. Tôi đang trên đường đi và chưa đến đích.”

Bà Charlotte, tuổi ngoài 40, có gia đình và có sáu người con. Sự trở lại nội tâm của bà được tiến hành qua đời sống tình dục…: “Không có Chúa, tôi không thể làm gì lớn chuyện, và với thời gian, càng ngày tôi càng thấy Chúa quan trọng đối với tôi. Tôi ý thức điều này một cách dần dần. Có thể việc sinh con đã làm cho tôi xáo trộn nhất, nó cho thấy các mong manh của tôi. Điều này có vẻ như kỳ lạ, sự trở lại sâu đậm của tôi đúng là qua đời sống tình dục của tôi. Khi mới đám cưới, chúng tôi muốn sống theo như Giáo hội đề nghị, nhưng chúng tôi không được đào tạo về mặt nhân bản, “kỹ thuật” cũng như “thiêng liêng”, và chúng tôi cảm thấy mình trơ trọi.

Tôi nghĩ có thể “học” điều hòa sinh sản tự nhiên theo sách vở, nhưng tôi lầm! Tôi đặt vòng để “chắc” mình sẽ không mang thai và học theo chu kỳ của tôi… Bao nhiêu là mù quáng, là những chuyện không nói rõ của bác sĩ, là ít đối thoại giữa hai người, tôi đã mất đứa con vì vòng xoắn… Vài tháng sau khi thoát chết trong một tai nạn xe gắn máy, tôi bị sốc khi nhìn trên quang tuyến xương chậu của tôi bị gãy và cái vòng xoắn như cây thập tự trắng khắc trong dạ tôi… Và đó là khởi đầu của đối thoại giữa hai người. Được hướng dẫn, gặp gỡ, cầu nguyện, các phép bí tích đã giúp cho chúng tôi có một sự thay đổi sâu đậm trong đời sống vợ chồng. Cuối cùng chúng tôi bắt đầu chia sẻ về đời sống mật thiết vợ chồng, về sự sinh sản của chúng tôi. Mỗi buổi tối, chúng tôi bắt đầu cầu nguyện cho đời sống tình dục của mình, cho đời sống vợ chồng để Chúa giúp chúng tôi sống trong sự thật, để Ngài cho chúng tôi sức mạnh vượt qua giai đoạn chay tịnh, đôi khi quá nặng nề vì kinh kỳ không đều của tôi! Và thành quả thì rất nhiều! Kinh nghiệm trải qua của chúng tôi là Lòng thương xót của Chúa thì vô bờ, Ngài không muốn một đứa con nào của Ngài phải hư mất. Và chúng tôi hiểu, tất cả những gì Chúa đặc biệt quan tâm, là Ngài làm cho chúng ta thành

những con người đích thực: khả năng cho sự sống, khả năng yêu thương và đời sống tình dục của chúng ta. Nhưng không có Chúa, chúng ta có nguy cơ làm những chuyện sai lầm! Chúng ta phải mời Chúa đến trong đời sống của mình, để thấy được Sự thật và chỉ có Sự thật mới làm chúng ta tự do!”

Bà Marie, lập gia đình từ 16 năm nay và là mẹ của hai trẻ vị thành niên: “Bởi vì Ngài yêu tôi và tôi yêu Ngài. Tôi được may mắn nuôi dạy trong đức tin, trong nhà chúng tôi, đây không phải là một lựa chọn, cũng không bao giờ là một vấn đề. Khi tôi rước lễ lần đầu năm lên sáu, tôi cảm nhận có một ánh sáng và một niềm vui không tả. Từ đó tôi biết tôi yêu Chúa, nhưng chính xác cũng lúc đó, tôi khám phá ra Chúa cũng yêu tôi! Một quan hệ đích thực đã được thành lập!”

Ông Hubert, ngoài 70 tuổi, cựu trưởng khoa ung thư học, hưu trí. Gặp gỡ Chúa đã thay đổi cuộc đời của ông: “Tôi thật sự biết Chúa khá trễ khi tôi đã ngoài 30, đối với tôi, từ lúc đó, Chúa trở nên thiết yếu, tôi phải có một chỗ cho Chúa trong đời sống hàng ngày, nhưng trên thực tế, tôi biết, tôi chưa bao giờ để đủ chỗ.” 

Cô Manissa, người Pháp gốc Lào, cô luôn được bao bọc bởi những người có “một cái gì hơn thế nữa”, cái gì này đã thay đổi đời cô: “Đó là một tiến trình đi dần dần. Tôi là người trở lại. Tôi hiểu trong đời tôi, tôi cần những điểm chuẩn và dựa trên một cái gì đó, cái gì này là đức tin và đời sống nội tâm mà tôi có với Chúa Giêsu. Có nhiều chuyện tôi được học khi còn nhỏ mà tôi không hiểu, bây giờ, càng ngày tôi càng hiểu hơn. Điều này cho phép tôi tiến hơn trong đức tin, giống như một bước đi. Tôi sống trong một cái nguồn mà tôi phải quay về đó mỗi ngày. Nó cho phép tôi đi ra khỏi giới hạn và các mục đích mà tôi đặt cho mình.” 

Bà Mathilde: “Khi tôi ở tuổi vị thành niên, nhiều lúc tôi ngáp trong thánh lễ vì tôi không thích linh mục làm lễ cho lắm, tôi không hợp với cha, cha không dễ ưa, khi thì quá, khi thì không đủ…! Một ngày nọ tôi vẫn còn ngáp, một trong các bà dì của tôi nói, linh mục thật sự không quan trọng. Điều duy nhất quan trọng trong thánh lễ là Chúa Giêsu. Câu nói đơn giản này làm tôi thức tỉnh lương tâm, tôi bắt đầu tìm hiểu thánh lễ và nhìn Chúa Kitô với một con mắt mới. Rồi tôi về Paris học, tôi gặp những người trẻ có đức tin, điều này thấy rất rõ, họ sống với đức tin. Tình bạn này đã làm cho tôi lớn lên trong đời sống cầu nguyện: tôi không một mình, chúng tôi nương lựa lẫn nhau. Đối với tôi, giai đoạn này là giai đoạn quyết định, dù tôi cũng nhờ gia đình rất nhiều.

Ông Yann, làm việc trong ban điều hành của một nhóm kỹ nghệ mỹ phẩm lớn của Pháp. Lập gia đình và cha của bảy người con, ông thổ lộ những gì thân thiết nhất của ông với Chúa Kitô: “Năm 17 tuổi, khi tôi chuẩn bị vào đại học, tôi được đóng khuôn vào triết lý mácxít mà tôi học ở trường công giáo một cách thật khéo léo, tôi quyết định không đi lễ nữa. Nhưng tôi có một cô em họ, cô đưa tôi đi dự đêm lễ Phục Sinh ở các nữ tu Tiểu Muội Bêlem, bài đọc của tiên tri Êdêkiel rơi trước mặt tôi: ‘Ta sẽ đi tìm con chiên lạc’. Tôi khóc và khóc sướt mướt. Đó là những giọt nước mắt giải thoát, vì tôi hiểu con chiên lạc là tôi. Từ giây phút đó, đời sống đức tin của tôi rồ máy lại! Với bảy đứa con, đó là dấu chỉ ghi trên đầu chúng tôi, rằng chúng tôi là người công giáo và phải cáng đáng chuyện này đến cùng.

Thiên Chúa trở thành cột sống đời tôi, nhưng tôi chỉ ý thức điều này khi tôi đi theo Tiến trình Giakêu. Một trong những bài tập là viết trong quyển sổ nhỏ điều gì mình làm cho Chúa mỗi ngày. Và tôi nhận ra, tôi yếu kém ở khía cạnh này. Vì thế dần dần tôi bớt thì giờ làm việc để dành chỗ cho Chúa. Hoặc làm những hành động cụ thể, hoặc những lời cầu nguyện ngắn. Để giúp mình, suốt ngày, tôi đọc lời cầu nguyện của các đan sĩ: “Xin Chúa đến giúp con, lạy Chúa là Chúa cứu giúp”.

Cô Clémence, 26 tuổi, cô làm việc trong ngành tìm nhân sự. Ngoài ra cô còn làm thiện nguyện viên cho Nhà Mácta và Maria, một tổ chức chung sống đoàn kết đón nhận các phụ nữ mang thai đang gặp khó khăn và cho họ ở trong vòng vài tháng: “Thật khó để trả lời câu hỏi này, nhất là khi tôi được sinh ra trong một gia đình công giáo. Điều này được xem như một chuyện hiển nhiên! Nhưng trên thực tế, đức tin của cha mẹ tôi trở thành đức tin của tôi khi tôi 16 tuổi. Đó là khi tôi ở ‘Frat’ Lộ Đức. Khi từ Lộ Đức về, tôi bị “xáo trộn” hoàn toàn, ngay lập tức cha mẹ tôi nhận ra có một cái gì đã thay đổi. Tôi nghĩ, đó là do tôi sống với các người trẻ, những người này sống tận cùng với đức tin của họ. Niềm vui được ở trong nhóm và tôi cảm thấy mình thuộc về một cộng đoàn! Từ đó, tôi không còn là khán giả ngồi nhìn đức tin của mình, đức tin gắn rễ sâu trong lòng tôi.”

Ông Joseph, luật sư trẻ ở tòa án London: “Đó là câu hỏi làm tôi giao động, vì, đối với tôi, đức tin là một chuyện hiển nhiên nhưng trả lời thì không đơn giản. Tôi trải qua một hình thức tái trở lại trong hai thời kỳ. Thời kỳ đầu khi tôi đến London học. Ở một xứ tuyền Tin lành, tôi may mắn ở gần một nhà thờ nhỏ công giáo, chỉ cách một con đường. Tôi 20 tuổi và phải học tất cả các môn bằng  tiếng Anh nên đương nhiên tôi mất gấp đôi thì giờ hơn các bạn đồng lớp! Vì thế khá căng thẳng cho tôi, nên tôi hay đi lễ trong tuần, ở đó tôi quên được cái náo nhiệt của nước Pháp và các thói quen tôi có. Chính lúc đó, tôi hiểu thế nào là có lửa trong người! Sau những giây phút cầu nguyện sốt sắng và dự các buổi phụng vụ đẹp, tôi ra về với một ngọn lửa kỳ lạ rất mạnh mà tôi muốn chia sẻ với mọi người: ở một xã hội nước Anh cực kỳ đánh dấu bởi cách nói phải đàng hoàng, tôi hiểu tính tận căn của Phúc Âm! Rồi một thời gian sau, tôi đi hành hương Lộ Đức trong chuyến đi của tòa giám mục tổ chức, tôi là thiện nguyện viên khiêng cáng. Tôi thấy có một niềm vui đích thực trong cái nhìn của những người bệnh và chuyện này đã dội lên trong lòng tôi. Tôi sống kinh nghiệm này như thời kỳ thứ nhì của sự “tái trở lại của tôi”. Bây giờ đời sống đức tin làm đổi mới tôi mỗi ngày.”

Ông Philippe, 27 tuổi, ông làm việc cho Bộ Môi trường trong lãnh vực năng lượng, nhưng với ông, nguồn của tất cả mọi năng lượng tái hồi được là ở nơi Chúa: “Tôi nghĩ người ta có thể sống không có Chúa, ngay cả có một đời sống lý thú mà không có Ngài. Nhưng tôi nghĩ sẽ không bao giờ có một kinh nghiệm nổi bật so với đời sống có Ngài, đơn giản vì Ngài cho niềm vui đích thực. Rất nhiều lần tôi xa Ngài mà tôi không nhận ra, tôi để chết trong tôi nguồn sống, và cứ mỗi lần như vậy, Ngài lại kéo tôi về qua kinh nghiệm hoặc qua những người tôi thương: ở ngôi nhà thờ đẹp trong một chuyến du lịch, trong buổi họp mặt với các bạn kitô hữu, khi gặp một người có đời sống đức tin sâu đậm… Chính khi nhìn lại tất cả sự kiện này mà tôi thấy sự hiện diện liên tục của Ngài. Cứ mỗi lần như vậy, Ngài đến tìm tôi, như thể Ngài cho tôi biết, tôi có giá trị trước mặt Ngài.

Tôi cũng hiểu, khi tôi xa Ngài, tôi không còn sống thật mà sống như bù nhìn, trong sự thỏa mãn các ham muốn riêng của mình. Trong những lúc như vậy, dù lòng rộng lượng hay ước muốn làm điều tốt vẫn còn, nhưng tôi không còn ở trong đời sống nội tâm, một đời sống làm sinh động hơn và cũng là nguồn của những điều kỳ diệu sâu đậm hơn.”

Bà Marie, nhà ung thư học, hưu trí, cách đây 35 năm bà đã trở lại một cách lạ lùng, từ đó động lực của bà là đức tin: “Bởi vì tất cả những gì chúng ta sống là đã sống với Ngài. Ngài là Đấng Chủ Yếu. Tất cả đến từ Ngài, tất cả cho Ngài, và chúng ta tất cả được tạo dựng là để cho Ngài. Chúng ta chỉ có thể thật sự là mình khi chúng ta có sự hiện diện của Chúa Giêsu bên cạnh, cảm nghiệm của Thần Khí và dưới cái nhìn của Chúa Cha.

Ông Gaëtan, giám đốc điều hành các công việc tổng quát trong một trường trung học lớn ở Paris: “Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi bị nghiện rượu, mẹ tôi mất năm tôi 19 tuổi. Khá trẻ, tôi đã có một cuộc gặp gỡ riêng với Chúa Kitô. Không phải vì tôi có khả năng gì cao hơn người khác, nhưng khởi đầu, đó là việc đi tìm một điểm tựa cố định trong một gia đình bị phân tán. Tôi cần một Người Cha và các điểm chuẩn, một cái gì không thể xâm phạm mà tôi có thể quay trở lại đó. Đối với tôi, cuộc gặp gỡ này là điểm khởi đầu cho mọi đức tin sống động, người ta có thể thấy đây như đi đôi với một lòng tin xã hội hay một lòng tin theo quy ước. Như các anh chị em tôi, chúng tôi bị bỏ mặc một mình, điểm chuẩn của tôi là Thánh lễ, cuộc hẹn duy nhất mà tôi không để thiếu. Nhanh chóng, tôi ý thức được mọi sự sẽ qua nơi Thánh Thể.”

Bà Claire đã ngoài 87 tuổi, bà sống ở Gatineau, gần thủ đô Ottawa của Canada. Bị chẩn đoán mang chứng tâm thần phân cực, bà Claire luôn dựa sức mạnh của mình trong đức tin với một tấm lòng đơn sơ: “Bà Claire: Cách đây nhiều năm, bác sĩ chẩn đoán tôi bị chứng tâm thần phân cực, thật là khó để chấp nhận. Đó đúng là một bệnh, không như người ta tưởng chỉ là do tính tình chướng khí. Nhưng đây cũng là một cơ may vì Chúa cùng đi với tôi và giúp đỡ tôi hàng ngày.”

Marta An Nguyễn và Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch


Đánh giá bài viết
Đánh giá bài viết