Trong một góc hè phố, một bác hành khất tê bại nằm co quắp. Chợt có một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đi qua. Người hành khất bèn mở miệng xin bố thí. Người đàn ông ăn mặc sang trọng xỏ tay vào túi áo, nhưng ông tìm mãi mà chẳng được gì. Vừa bối rối, vừa thành kính, ông ta mới phân bua với người hành khất:
“Này bác, tôi muốn biếu bác chút đỉnh, nhưng rất tiếc, vì đi bất ngờ nên tôi không có mang tiền theo. Xin bác thông cảm cho”.
Người hành khất mới trả lời: “Cám ơn ông. Ông đã cho tôi nhiều hơn mọi của bố thí. Bởi vì ông đã gọi tôi là Bác. Chưa bao giờ trong đời tôi, tôi đã nhận được danh dự đó trên môi miệng của một người sang trọng nào cả”.
Dù là một người hành khất, dù là một người tàn tật, dù là một người bị xã hội ruồng rẫy bỏ rơi, tất cả đều có một phẩm giá như nhau. Quà tặng quý giá nhất mà chúng ta có thể trao tặng cho người khác, chính là tôn trọng người đó với tất cả phẩm giá cao quý nhất của họ.
Lẽ Sống
Đài Chân Lý Á Châu
- 19 Tu sĩ trở về từ Bệnh viện dã chiến điều trị Covid-19 Quận 7 số 1
- Đọc báo cũ: Một nữ tu Úc qua đời trên đường thoát khỏi Việt minh năm 1954
- Các hình thức văn chương trong Kinh Thánh
- Nhà thờ Công Giáo ở tỉnh Giang Tây ép buộc treo chân dung ông Tập thay hình tượng Đức Mẹ
- Cầu Thang Thánh mà Chúa Giêsu đã từng bước lên sắp được trùng tu
- Mái ấm của những thiên thần không may mắn
- Lịch Công Giáo Tháng 02 – 2018
- Nghệ thuật làm lửa