Tại sao Chúa không hiện ra hay làm nhiều dấu lạ để khiến nhiều người tin vào Ngài?

Xã hội bây giờ là xã hội vô тнầи rồi, họ cứng lòng tin lắm. Với lại hồi đó nếu Chúa không hiện ra với các tông đồ thì các Ngài cũng không tin Chúa đâu. Vậy chăng bây giờ Chúa cũng cho tổ tiên họ về nói với họ về Chúa thì chắc chắn họ sẽ quay về bên Chúa. Chứ giờ các Linh Mục có giảng giải bao nhiêu họ cũng chẳng tin. Xin cho mình biết thêm ạ!

Chào bạn,

Chúng tôi xin cảm ơn bạn về câu hỏi và bận tâm của bạn liên quan đến việc làm sao để nhiều người tin vào Chúa. Quả thật, còn có rất nhiều người trên thế giới này chưa biết đến Chúa, chưa tin vào Chúa, thậm chí còn chối bỏ Chúa. Trước khi về Trời, Đức Giêsu đã truyền dạy các môn đệ “hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, làm cho muôn dân trở thành môn đệ Thầy, làm phép rửa cho họ”, kèm theo đó là lời hứa “Thầy sẽ ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế” (x. Mt 28,19). Thầy Giêsu sẽ luôn ở cùng chúng ta trên hành trình truyền giáo, và cụm từ “mọi ngày cho đến tận thế” làm cho chúng ta có cảm tưởng rằng hành trình này sẽ chẳng bao giờ kết thúc. Nó chỉ kết thúc vào “ngày tận thế”.

Người môn đệ chân chính nào cũng khao khát mang Chúa đến cho người khác. Chính Chúa cũng muốn muôn dân nhận biết Danh Ngài, để họ được cứu độ. Nhưng liệu bằng cách “cho tổ tiên họ về nói với họ về Chúa” như bạn nói có phải là một cách hay và khả thi không? Có thật là nếu tổ tiên họ về nói thì “họ sẽ quay về bên Chúa” không?

Câu hỏi của bạn làm tôi nhớ đến dụ ngôn về người giàu có và anh Lazaro nghèo khó được nói đến trong Lc 16,19-31. Sau một đời sung sướng, hưởng thụ những tiện nghi vật chất mà không biết san sẻ với người khác, một người giàu “bị đưa vào nơi âm phủ” sau khi chết. Ngước mắt lên, ông thấy Lazaro, người ăn xin hằng vất vưởng trước cửa nhà ông mà ông thường bỏ mặc, đang hạnh phúc nơi cung lòng Abraham. Người giàu có xin Abraham sai Lazaro hiện về, răn dạy năm anh em của ông đang còn sống, để họ không phải rơi vào chốn cực hình giống ông. Abraham trả lời rằng: “Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các Ngài”. Nhưng ông nhà giàu cứ khăng khăng rằng, họ sẽ chẳng tin vào những người ấy đâu, nhưng nếu có nều từ cõi chết trở về nói với họ, họ sẽ tin. Abraham bình thản nói rằng “nếu họ không nghe Môsê và các tiên tri, thì dẫu cho có ai sống lại từ cõi chết, họ cũng chẳng tin đâu.” Bạn nghĩ sao về dụ ngôn này?

Tin Mừng cho chúng ta biết rằng dân Do Thái đã nhiều lần xin Đức Giêsu những dấu lạ từ trời. Họ bảo rằng nếu Đức Giêsu làm được thì họ sẽ tin (x. Mt 12,38). Khi bị treo trên cây thập giá, Đức Giêsu cũng còn phải hứng chịu nhiều lời thách thức của đám dân đi qua đi lại, rằng nếu Ngài có thể xuống khỏi cây thập giá, họ sẽ tin Ngài đến từ Thiên Chúa (x. Mt 27,40). Tại sao khi còn sống, Đức Giêsu không làm phép lạ nhiều thật nhiều, bay từ châu lục này đến châu lúc khác thi triển những điều lạ lẫm? Tại sao từ trên cây thập giá, Ngài không dùng quyền năng của mình, uy hùng hô phong hoán vũ, bước xuống khỏi cây thập giá?

Tại sao khi sống lại, Ngài không hiện ra với từng người đã từng hùa nhau đóng đinh Ngài để khiến họ phải kinh khiếp mà tin vào Ngài? Tại sao Đức Giêsu phục sinh không hiện ra ngay với các tông đồ, mà phải hiện ra với người này người kia trước rồi bảo họ về thuật lại với các ông? Tại sao trong lần hiện ra thứ nhất với các tông đồ, Toma vì mắt mặt nên đã không tin lời chứng của những người khác, Đức Giêsu không hiện ra ngay lúc đó luôn để chứng tỏ cho Toma thấy mà phải đợi đến “tám ngày sau” mới hiện ra lần nữa (x.Ga 19,31)? Và cuối cùng, tại sao khi đã phục sinh rồi, có toàn quyền trên trời dưới đất rồi, Đức Giêsu không làm cái gì đó thật lẫm liệt vang lừng để tất cả mọi người ở mọi nơi biết Ngài mà tin Ngài, nhưng lại âm thầm, chỉ đôi lần hiện ra để củng cố đức tin, dạy dỗ các môn đệ, sau đó về Trời cách nhẹ nhàng, chẳng ai biết, rồi lại sai các ông đi rao giảng Tin Mừng cho người ta?

Dĩ nhiên là Chúa có thể làm được tất cả những điều này chứ. Tôi tin rằng nếu thật sự Thiên Chúa tỏ bày uy quyền của Ngài theo cách đó, sẽ chẳng có ai dưới gầm trời này dám huênh hoang tự đắc, không thần phục Ngài. Cách này dĩ nhiên là hơn hẳn cách “cho người chết hiện về nói với người sống” như suy nghĩ của bạn rồi, phải không? Tuy nhiên, liệu như thế có phải là một điều hay?

Thiên Chúa muốn người ta đến với mình, nhưng không phải bằng sức mạnh, bằng quyền uy, bằng sự cưỡng ép. Thiên Chúa là tình yêu, mà trong tình yêu thì chỉ có sự tự nguyện, sự chân thành, sự thấu cảm. Nếu Đức Giêsu vì bị khiêu khích mà làm phép lạ hay xuống khỏi cây thập giá, Ngài đã không phải là Thiên Chúa rồi, vì Thiên Chúa thì không bao giờ lệ thuộc vào những lời lẽ tầm thường như thế. Mãi muôn đời muôn kiếp, Thiên Chúa vẫn đến với nhân loại qua hình ảnh một con người bị đóng đinh và bị treo trên cây thập giá như thế, để cho chúng ta nhìn lên và chiêm ngắm một tình yêu tuyệt hảo của Ngài dành cho mình. Chúa muốn người ta đến với Ngài bằng sự tự nguyện của con tim khi họ đụng chạm được chính Thiên Chúa đang thỏ thẻ lời yêu trong lòng mình.

Với những ai đã gặp được Ngài rồi, họ tự nhiên thấy mình được thôi thúc để chia sẻ những điều mình thấy, nghe và chứng kiến cho người khác, để chính người khác cũng được nghiệm thấy. “Tám ngày” chính là khoảng thời gian đủ để các tông đồ kia làm chứng việc Thầy Giêsu đã phục sinh cho Toma (x.Ga 19,31). Tin vui phục sinh không phải là một tin vui chỉ để biết và hưởng thụ, nhưng còn là để chia sẻ, qua lời nói và đặc biệt là qua đời sống của mình. Bạn nói rằng “các linh mục có giảng thế nào họ cũng chẳng tin”. Điều này có thể đúng, nếu vị linh mục đó chỉ biết nói lý thuyết và không sống những gì mình dạy. Bạn hãy nhìn xem, người ta đã tin vào Chúa biết bao nhiêu khi thấy gương sống của Mẹ Tesera Calcutta, Đức Thánh Cha Gioan Phaolo 2 hay Đức Giáo Hoàng đương nhiệm Phanxico, cũng như bao vị anh hùng khác. Người thời nay sẽ chất vấn chúng ta: bạn tin vào Chúa ư, hãy chứng minh cho tôi thấy bạn tin vào Chúa thế nào đi!

Tạ ơn Chúa vì Ngài đã không tự mình làm rạng Danh mình bằng các phép lạ và những điều phi thường, vì nếu Ngài làm như thế, Ngài chẳng khác gì các diễn viên, người mẫu tầm thường, sống lệ thuộc vào sự thừa nhận của người khác, tự tìm cách quảng bá về mình. Tạ ơn Chúa vì Ngài đã cho chúng ta được thông phần vào sứ mạng cứu độ thế giới của Ngài qua công cuộc truyền giáo. Tạ ơn Chúa vì lời mời gọi sống tốt để làm chứng cho Ngài trước mặt người đời mà Ngài dành cho chúng ta, dù chúng ta vẫn còn nhiều thiết sót và lầm lỗi.

Thế giới vẫn sẽ còn người những người không tin. Cánh đồng truyền giáo vẫn còn mênh mông bát ngát. Chúa sẽ có cách định liệu cho những bông hạt nằm ở xa chưa có người tới gặt. Còn chúng ta, chúng ta hãy cứ hăng say làm bổn phận của mình trong khả năng có thể để trở thành một Ki-tô hữu mẫu mực. Chúng tôi nghĩ rằng người ta sẽ tự tìm đến với Chúa theo cách này, nhiều hơn và hiệu quả hơn cách “hiện hồn về” rất nhiều!

Trên đây là một vài suy nghĩ nhỏ nhoi của chúng tôi, xin chia sẻ cùng bạn!

Thân ái,

Pr. Lê Hoàng Nam, SJ,

( dongten.net 12.04.2016)


Đánh giá bài viết
Đánh giá bài viết